Review Tôi vẫn nghe tiếng em thầm gọi

"Dư âm đọng lại bao giờ cũng thế, là một tình cảm còn sâu nặng hơn cả tình yêu."

Chất chứa nhiều nhẹ nhàng, bùi ngùi, luyến tiếc.

Đây là tác phẩm đầu tay của Ichikawa Takuji. Ông luôn viết những cuốn sách có ấn tượng đầu tiên là bìa rất đẹp, rồi sau đấy là những cái tựa buồn man mác, chút hi vọng cũng đan xen chút tuyệt vọng. Cuối cùng là một giọng văn nhẹ nhàng như nước chảy, nhưng có lúc lại dội vào những điểm yếu thầm kín của chúng ta đầy bâng khuâng.

Cuốn sách là câu chuyện về Satoru và Yuko, đều là những thiếu niên bị ám ảnh bởi cái chết của người thân. Nếu Satoru cứ dằn vặt mình trước cái chết đau xót của người em trai mình đã không tới kịp lúc. Thì Yuko luôn trói buộc mình bởi cái chết lạnh lẽo rình rập đằng sau, giống như sự ra đi của người mẹ trong cơn bạo bệnh. Và thế là họ đã gặp nhau. Satoru có thể nghe được tiếng lòng của Yuko, và nhận ra cô gái này rất thích anh. Những câu chuyện, những ký ức, những mẩu hội thoại khiến họ nhận ra mình hoàn toàn “dung hợp” với đối phương. Từ đó có một thứ tình cảm, gọi là mối tình đầu. Như bất kỳ ai đã biết, tình đầu luôn chứa đựng nhiều thứ cảm xúc trái ngang nhất trong lòng, và cũng là mối tình ghi ấn đậm sâu nhất.

Thế nhưng mối tình đầu của họ lại quá buồn tủi. Satoru cứ mãi trong vỏ kén của mình, trốn mình trong một thành phố buồn tẻ với sự ích kỉ. Còn Yuko đã rời xa anh để lên Tokyo học đại học. Không giống như “Em sẽ đến cùng cơn mưa”, có lẽ chính nghịch lý này khiến “Tôi Vẫn Nghe Tiếng Em Thầm Gọi” là câu chuyện bao phủ một màu xám buồn từ đầu đến cuối. Luôn có những khó khăn và trắc trở trong cuộc sống những người trẻ, Ichikawa Takuji đã viết lên câu chuyện không chỉ bằng cảm xúc mà còn rất nhiều triết lý trong cuộc đời.

Chủ đề của câu chuyện luôn gắn liền với cái chết, nhưng như thế nó lại nói rất đúng về những người trẻ muốn bỏ cuộc. Tác phẩm đầu tay của Ichikawa Takuji đã thành công với những cảm giác và triết luận sâu đậm. Và không chỉ thành công ở nội dung mang nhiều nỗi nhớ khắc khoải, Ichikawa Takuji còn miêu tả nội tâm hai nhân vật Satoru và Yuko rất có chiều sâu. Một chút giả tưởng trong cuốn sách đã đẩy mạch truyện cao trào và thu hút hơn, cùng với giọng văn nhẹ nhàng, man mác buồn giống như một con gió thoang thoảng tâm hồn.

Cũng là về đề tài tình yêu, cuộc sống, gia đình, nhưng sao tôi thấy “Tôi vẫn nghe tiếng em thầm gọi” lại đặc biệt hơn nhiều. Có lẽ, Ichikawa Takuji đã khắc hoạ lên hai con người quá đồng điệu về tâm hồn, có lẽ ông đã đánh thức những giấc mơ về mối tình đầu quá bồi hồi, và có lẽ ông đã để cho nó kết thúc quá nuối tiếc. Nhiều chữ “quá” thành một chữ “nhớ”, khiến cho người đọc cảm thấy đậm sâu và khắc ghi trong lòng những cung bậc cảm xúc khó quên về tác phẩm. Như tác giả đã viết rằng:
“Là một tiểu thuyết buồn tuyệt đối. Không có dự cảm về hạnh phúc cũng chẳng có sự cứu rỗi nào.”

link mua truyện

Homepage